Tình yêu đôi lứa ở tuổi thanh xuân là đề tài mà cố danh họa Bùi Xuân Phái còn lưu luyến vào những năm tháng cuối đời. Ông suy tư và muốn sống lại khoảng thời gian đầy sôi nổi ấy. Đó là những chia sẻ của họa sĩ Bùi Thanh Phương khi nói về bố mình.
Họa sĩ Bùi Xuân Phái vẽ tranh đông hồ minh họa thơ Hồ Xuân Hương
Trên nhiều website, mạng xã hội mọi người đang lan truyền với nhau những bức vẽ minh họa thơ Hồ Xuân Hương của cố họa sĩ Bùi Xuân Phái. Họa sĩ Bùi Thanh Phương cho biết những hình ảnh nude này đều được lấy từ trang blog của anh. Việc sử dụng hình ảnh của cố họa sĩ Bùi Xuân Phái và thơ nữ thi sĩ Hồ Xuân Hương lồng ghép cạnh nhau như vậy thực sự không phù hợp. Đây không phải là “tinh thần” mà bố của anh và thi sĩ Hồ Xuân Hương hướng tới.
Khi hỏi về nguồn gốc của các ảnh nude của Bùi Xuân Phái, họa sĩ Bùi Thanh Phương chia sẻ: Vào năm 1982, tập thơ Hồ Xuân Hương được tái bản, một nhà xuất bản đã liên hệ và mời cố họ sĩ Bùi Xuân Phái trình bày trang bìa cho tập thơ.
Lúc đó, bố của ông đã vẽ bức tranh cô gái ôm trống mặc yếm đào với dáng vẻ lả lơi, gợi tình, thản nhiên mời gọi ông xã trưởng lấy dùi gõ thủng trống. Hình ảnh này mang biểu tượng về văn hóa phồn sinh của tình ái. Tập thơ sau khi được xuất bản ra thị trường, họ đã dành tặng cho cố họa sĩ 20 tập thơ đặc biệt này.
Những cuốn thơ của Hồ Xuân Hương được tặng, sau này Bùi Xuân Phái đã vẽ thêm hình ảnh nude minh họa. Mỗi tập thơ như vậy được kèm theo 4 bức phụ bản minh họa. Khi bạn bè, người thân đến chơi nhà cố họa sĩ đã mang tặng lại họ.
Khi ngắm nhìn những bức tranh nude của cố họa sĩ, chúng ta thấy được tất cả các tác phẩm đều mang nét đặc trưng về văn hóa dân tộc Việt. Đó là linh hồn của dân tộc, qua từng nét vẽ tinh tế, sống động.
Mời các bạn chiêm ngưỡng hàng loạt bức họa táo bạo của Bùi Xuân Phái cùng các khổ thơ “nuột nà” của Hồ Xuân Hương. Đó là những nét vẽ đầy “hoài niệm ký ức của một thời đã qua với nhiều tâm trạng” – Họa sĩ Bùi Xuân Phái trăn trở.
—-
Một đèo, một đèo, lại một đèo
Khen ai khéo tạc cảnh cheo leo
Cửa con đỏ loét tùm hum nóc
Hòn đá xanh rì lún phún rêu…
—-
Lắt lẻo cành thông cơn gió thổi
Đầm đìa lá liễu giọt sương gieo
Hiền nhân quân tử ai mà chẳng
Mỏi gối chồn chân vẫn muốn trèo
—-
Thân em như quả mít trên cây
Da nó xù xì, múi nó dầy
Quân tử có thương thì đóng cọc
Xin đừng mân mó, nhựa ra tay
—-
Đêm khuya văng vẳng trống canh dồn
Trơ cái hồng nhan với nước non
Chén rượu hương đưa, say lại tỉnh
Vầng trăng bóng xế, khuyết chưa tròn…
—-
Xuyên ngang mặt đất, rêu từng đám
Đâm toạc chân mây, đá mấy hòn
Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại
Mảnh tình san sẻ tí con con
—-
Hỏi bao nhiêu tuổi hỡi cô mình?
Chị cũng xinh mà em cũng xinh
Đôi lứa như in tờ giấy trắng
Nghìn năm còn mãi cái xuân xanh
—-
Trời đất sinh ra đá một chòm
Nứt làm hai mảnh hỏm hòm hom
Kẽ hầm rêu mốc trơ toen hoẻn
Luồng gió thông reo vỗ phập phòm…
—-
Cái kiếp tu hành nặng đá đeo
Ṿây mà chút tẻo tèo teo
Thuyền cừ cương muốn về Tây Trúc
Trái gió cho nên phải lộn leo
—-
Ngõ sâu thăm thẳm tới nhà ông
Giếng ấy thanh tân, giếng lạ lùng…
Cầu trắng phau phau đôi ván ghép
Nước trong leo lẻo một dòng thông…
—-
Cỏ gà lún phún leo quanh mép
Cá diếc le te lách giữa dòng
Giếng ấy thanh tân ai đã biết?
Đố ai dám thả nạ rồng rồng
—-
Mùa hè hây hẩy gió nồm đông
Thiếu nữ nằm chơi quá giấc nồng
Lược trúc chải cài trên mái tóc
Yếm đào trễ xuống dưới nương long…
Đôi gò Bồng đảo sương còn ngậm
Một lạch Đào nguyên nước chửa thông…
Quân tử dùng dằng đi chẳng dứt
Đi thì cũng dở, ở không xong
—-
Mười bảy hay là mười tám đây
Cho ta yêu dấu chẳng rời tay
Mỏng dày từng ấy, chành ba góc
Rộng hẹp dường nào, cẵm một cay…
Càng nóng bao nhiêu thời càng mát
Yêu đêm chưa phỉ lại yêu ngày
Hồng hồng má phấn duyên vì cậy
Chúa dấu vua yêu một cái này
Một lỗ xâu xâu mấy cũng vừa
Duyên em dính dán tự bao giờ
—-
Mát mặt anh hùng khi tắt gió
Che đầu quân tử lúc sa mưa…
Nâng niu ướm hỏi người trong trướng
Phì phạch trong lòng đã sướng chưa?
Của em bưng bít vẫn bùi ngùi
Nó thủng vì chưng kẻ nặng dùi
Ngày vắng đập tung dăm bảy chiếc
Đêm thanh tỏm cắc một đôi hồi…
Chơi xuân có biết xuân chăng tá
Cọc nhổ đi rồi, lỗ bỏ không!
—-
Quả cau, nho nhỏ, miếng trầu ôi
Này của Xuân Hương đã quệt rồi
Có phải duyên nhau thì thắm lại
Đừng xanh như lá, bạc như vôi
Thắp ngọn đèn lên thấy trắng phau
Con cò mấp máy suốt đêm thâu
Hai chân đạp xuống năng năng nhắc
—-
Chàng với thiếp đêm khuya trằn trọc
Đốt đèn lên đánh cuộc cờ người
Hẹn rằng đấu trí mà chơi
Cấm ngoại thuỷ không ai được biết…
Một suốt đâm ngang thích thích mau…
Xem thêm: Chăn nuôi nông hộ có ý nghĩa như thế nào đối với xã hội